TÔI LY HÔN KHI TRÒN 32 TUỔI, HAI ĐỨA CON THƠ, ĐỨA BÉ NHẤT 3 TUỔI, TRONG ĐAU KHỔ TÔI ĐÃ TÌM THẤY HẠNH PHÚC MỚI.
Tôi ly hôn trong êm đềm, không cãi nhau, không nói nặng nhau nửa lời, tôi nói với anh là chúng ta nên thuận tình cho mọi thủ tục được nhẹ nhàng, nhưng chồng cũ của tôi không nghe nên tôi phải nói là chúng tôi chỉ ly hôn trên giấy tờ, để cho những chủ nợ không đến đòi tôi, để bố tôi tiếp tục đưa tiền cho tôi trả nợ thay chồng, chồng tôi đã dính vào một trong các tệ nạn của xã hội, anh lao vào như nghiện và không bỏ nó ra được, suốt 8 năm anh ta lao vào, hứa hẹn nhiều lần, anh từng cắt máu thề sẽ vì tôi, vì gia đình, vì những hy sinh của tôi mà từ bỏ thói hư đó.. nhưng cuối cùng anh đều không sửa được thói quen “nghiện cờ bạc”, nhiều đêm tôi nằm ru con ngủ mà nước mắt tuôn rơi lã chã, tôi không biết tương lai mình sẽ như thế nào khi mà nợ nần kéo đến, hết người quen, người thân nói chồng tôi vay để mua đất nên đã vay họ số tiền lớn, rồi đến dân xã hội kéo đến kín cả nhà và ở cả đêm để uy hiếp tôi trả nợ cùng chồng, uy hiếp tôi ký vào giấy vay nợ mà tôi không hề hay biết.Lỗi đau thì nhiều lắm kể sao xuể được, nhưng tôi nhớ nhất những lần tôi sinh nở, mẹ con tôi vừa từ viện về, con tôi còn đỏ hỏn thì tôi bị tát một lúc mấy cú sốc, tôi mở tủ lấy tiền sinh hoạt, thì toàn bộ số tiền tích cóp được không cánh mà bay, chồng tôi nói có người bạn túng quá nên anh đã tự mở tủ cho vay, tôi ngồi khóc sao anh lại yêu quý bạn anh hơn tôi? Anh xoa xít thôi anh lỡ anh xin lỗi. Tôi mở hòm kiểm tra vàng, thì toàn bộ vàng cưới, dây chuyền vàng cũng không cánh mà bay, anh nói mẹ anh đi đám cưới mượn tôi vài ngày tôi cũng vừa lấy chồng chưa được một năm nên còn mới mẻ, tôi cũng tin anh thôi để mấy hôm nữa tôi hỏi mẹ chồng. Rồi chủ bán đất cũ đến đòi tôi tiền mua đất chưa trả, tôi nói mấy hôm vừa rồi cháu đi sinh con, cháu đưa tiền cho chồng cháu trả bà rồi mà, mà nổi giận quát lớn trả rồi thì tao vào nhà mày làm gì? Tôi sợ quá gọi chồng về thì chồng nói bạn bị tai nạn cần tiền cấp cứu nên giật tạm, tôi gọi cho bạn anh ta xác minh thì bạn anh nói đúng là anh bị tai nạn, cần tiền cấp cứu vay tạm chồng em. Rồi một cô người họ hàng xa của nhà chồng đến chơi tôi sinh, trước khi ra về cô ghé tai tôi, cháu ơi hôm trước chồng cháu vay của cô mấy chục, bảo vợ chồng mua đất thiếu, nó đưa cả hợp đồng mua bán nên cô có cho vay mấy chục, cháu thu xếp trả cô nhé. Lúc đó tôi mới tá hỏa, hoảng hốt nói tôi có thiếu đâu, mà có thiếu tôi cũng không nhờ chồng đi vay. Tôi gọi anh chất vấn lúc này anh mới thú nhận chơi bạc hết nên vay tạm. Và thế là tất cả các thông tin từ vàng cho mẹ chồng vay, tiền cho bạn vay tôi xác minh lại thì mới biết anh ta đã nói dối tôi. Thời điểm đó là năm 2004, khi đó con gái tôi tròn 10 ngày tuổi. Tôi đau đớn gục ngã, ôm con thơ vào lòng đau xót, tôi nói tôi muốn chết, tôi muốn ly hôn. Lúc đó anh ta vừa lịnh lọt tôi anh ta hứa bỏ, anh ta thề thốt. Và đồng thời cũng đe dọa tôi, nếu tôi cố tình bỏ anh ta sẽ đốt nhà tôi, để cả nhà chết. tôi cô gái 24 tuổi, trước đến nay chỉ vùi đầu vào học, ngoan ngoãn đã sợ sệt mà không giám nghĩ đến ly hôn.
Đây có lẽ một trong nhiều lần tương tự như thế trong suốt 8 năm dòng giã, anh lấy thiếu tiền đánh bạc anh đi vay nợ ngoài để cuối cùng tôi phải trả nợ thay anh. Sau này anh vay cả xã hội, năm 2009 chồng tôi vay xã hội đen, lúc đó con trai thứ hai của tôi 9 tháng, dân xã hội đến mẹ con tôi sợ quá chốt tất cả các cửa vào, thế rồi bằng cách nào đó anh vẫn mở cửa vào và cho cả dân xã hội vào nhà, chúng quần nhà tôi suốt đêm, tôi gọi công an thì công an cũng sợ không giám vào, vì chồng tôi ra và đuổi họ, bảo việc riêng gia đình. Chúng viết sẵn giấy vay nợ và thuyết phục tôi ký, tôi không ký chúng ở nhà tôi đến 2 h sáng mà không có ai can thiệp, chồng tôi thấy tôi không ký. Anh ta dùng con trai 9 tháng tuổi của tôi uy hiếp, anh ta kẹp vào lách và nói nếu tôi không ký thì sẽ đập búa vào đầu tôi, rồi anh ta nói dân xã hội cũng không để tôi yên. Anh ta và con sẽ đi, còn tôi ở lại mà đối phó. Tôi lúc đó là nhân viên văn phòng, làm công ăn lương trong Doanh nghiệp nhà nước, tôi hiền khô, không giám gây gổ hay nói to với ai. Tôi chẳng có ai ruột thịt ở gần cả, tôi đành gọi họ hàng xa bên nhà chồng đến nhưng không ai đến cả, vì họ sợ dân xã hội sẽ làm phiền họ sau này. Tôi bơ vơ lạc lõng, cho đến cuối cùng mệt lả và dưới sức ép của nhiều người xăm trổ, tôi cũng ký vào giấy vay nợ để xong chuyện.
Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi khóa cửa, đi khỏi mảnh đất và căn nhà vừa mới xây dựng đó. Tôi từ bỏ cả công việc thu nhập ổn định để lên Hà Nội lập nghiệp, lúc đó tôi 29 tuổi, một thân một mình và 02 con nhỏ.
Tôi đi xin học cho hai con, nhưng người ta nói tôi không có hộ khẩu nên từ chối hồ sơ… Tôi thất thểu ra về và quyết định gửi con lớn cho em gái nuôi hộ, còn tôi và con trai mới 9 tháng tuổi đi ở nhờ người thân, tìm công việc mới để tránh nạn.
Chúng tôi ly thân được 1 năm thì anh trầu trực lên Hà Nội gặp tôi, thăm con. Anh tha thiết cầu xin tôi tha thứ, anh ta nói, mỗi lần lên đây anh đều ngủ ở bến xe, để sáng được gặp mẹ con tôi, cứ thế anh ta một tháng lên hai lần. Tôi gọi điện đến những người bạn của anh, thì mọi người đều nói anh đã bỏ cờ bạc, tu chí làm ăn rồi, nhưng thực sự anh ta có bỏ được hay không thì chỉ anh ta mới biết, vì anh ta là người giữ chuyện rất giỏi, và cũng là người giỏi giao tiếp, thể hiện sự hiền lành thì hiếm ai làm được. Anh ta lại tha thiết xin tôi một cơ hội. Bằng cách đó, tôi lại tha thứ thêm lần nữa.
Nhưng đến lần thứ 3, năm 2002, câu chuyện lại tiếp diễn như lần 2 nên tôi bình tĩnh hơn, tôi không làm ầm lên mà nhẹ nhàng nói với anh, tôi và anh cần ly hôn, anh không đồng ý, tôi đã nói dối anh là để dân đòi nợ kiểu xã hội đen không đòi tôi nữa, để bố tôi không tìm anh nện anh một trận…. Nên anh ta thuận tình ly hôn. Nhưng chỉ sau khi quyết định thuận tình có hiệu lực thì tôi cũng chính thức tuyên bố, tôi ly hôn anh là thật, và vì anh đã lừa tôi quá nhiều nên tôi cũng phải lừa anh một lần để được giải thoát cho chính mình.
Nhưng khi biết được sự thật này, anh ta như con thú hoang giã luôn gây sự và đe dọa tôi, anh ta uy hiếp tôi, gây gổ để đánh tôi. Anh ta nhắn với hàng xóm rằng “sẽ thanh toán tôi”, “sẽ cho tôi và anh cùng chết một ngày”.
Chính vì lẽ đó mà tôi đã tìm tới những bài báo tư vấn của luật sư, và vô tình tôi tìm thấy bài viết của chồng tôi bây giờ. Chỉ trong 2 tháng chúng tôi đã đến với nhau, anh lúc đó đã ly hôn 4 năm, còn tôi mới ly hôn được 2 tháng. Anh khuyên nhủ tôi, anh tạo cho hai con tôi cảm giác tin tưởng, yêu thương. Khi anh đến chơi và chuẩn bị về thì con tôi đã khóc, ôm chân anh giữ anh ở lại. Chính vì nhìn thấy con mình yêu quý anh như thế nên tôi đã đồng ý lấy anh, và chúng tôi kêt hôn sau chưa đầy 5 tháng tôi có quyết định ly hôn.
Và giờ đây tôi đã có một gia đình, cùng người chồng là tập 2 của tôi, anh rất yêu thương các con của vợ như con đẻ, thậm chí anh còn chiều con tôi hơn cả tôi. Anh không bao giờ dùng roi vọt để dạy con tôi, anh cũng cùng tôi lo mọi khoản chi phí trong gia đình, chăm lo học hành cho các con tôi mà chưa một lần tính toán thiệt hơn. Chúng tôi đã tạo dựng được một khối tài sản có thể sống yên ấm tuổi già mà không phải lo lắng về tài chính, chúng tôi tự do với lựa chọn đi du lịch, làm công việc mình thích, tôi đã có những nguồn thu nhập thụ động từ việc cho thuê căn hộ chung cư, và tu nhập từ công việc hàng ngày. Cuộc sống của gia đình tôi êm đềm, tôi không phải lo lắng việc giữ tiền, hay phải trả nợ đậy, cũng không còn sống trong cảnh không biết ngày mai, tương lai sẽ như thế nào.
Giờ đây, sau hơn 13 năm chung sống cùng anh, tôi tự tin để nói rằng cuộc sống của tôi đã sang một trang mới tốt đẹp, tươi sáng gấp nhiều lần khi tôi ở với người chồng thứ nhất, tôi đã tha thứ hết lỗi lầm của chồng cũ, 13 năm nay tôi đã nuôi 02 con khôn lớn mà không cần sự cấp dưỡng của chồng cũ, con gái lớn đang học Đại học luật Hà Nội năm cuối, con thứ 2 đang học lớp 11, các con đều biết yêu thương nhau và thương bố giượng và mẹ, các con cũng coi giượng như bố đẻ và luôn gọi là bố từ khi tôi chưa kết hôn với anh cho đến bây giờ.
Qua câu chuyện “ly hôn của tôi” tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng, ly hôn không phải là thất bại mà có lẽ thất bại lớn nhất của đời người là ở lại trong một cuộc hôn nhân độc hại. Tôi là một luật sư, nhưng cũng là người đã đổ vỡ hôn nhân một lần và chồng tôi luật sư Trần Xuân Tiền cũng như tôi cũng từng đổ vỡ hôn nhân một lần, chúng tôi đến với nhau và thương yêu nhau, bù đắp cho nhau.
Bài Viết- Luật sư: Trần Thị Hiền- Giám đốc Công ty Luật TNHH Hiền Phúc Hà Nội.
Liên hệ:
Công ty Luật TNHH Hiền Phúc Hà Nội;
Website: honnhan.com.vn | hienphuclaw.com
Trụ sở: Thôn 2, xã Nam Phù, TP.Hà Nội.
Địa chỉ: Tòa VP3, Bán đảo Linh Đàm, Hoàng Mai, Hà Nội;
Hotline: 0962 282 418.