CON MÈO GIỮ CON – NGƯỜI MẸ BỎ CON

KHI TÌNH MẪU TỬ ĐỨNG TRƯỚC THỬ THÁCH

     Tình mẫu tử từ ngàn đời nay vẫn được coi là thiêng liêng nhất. Chẳng thế mà từ những loài vật nhỏ bé, chúng ta cũng có thể thấy ánh sáng của tình mẹ. Một con mèo bị đánh đập đau đớn vẫn cố ngoạm con trong miệng, lê từng bước đưa con đến chỗ an toàn. Hay hình ảnh gà mái mẹ xòe đôi cánh ôm con vào lòng giữa trời mưa gió, nó vẫn kiên trì chịu mọi gió mưa để cho con được ấm êm trong vòng tay của mẹ. Đó là bản năng tự nhiên, là tiếng gọi không thể cưỡng lại của thiên chức làm mẹ.

        Đặt cạnh hình ảnh ấy, tôi lại thấy nghẹn lòng: có những người mẹ sinh con ra, rồi bỏ mặc con nhỏ để chạy theo một cuộc tình mà họ cho là “đích thực”. Một bên là con vật bé nhỏ mà tình mẫu tử thiêng liêng vẫn sáng ngời. Một bên là con người – có trí khôn, có đạo đức – nhưng lại nhẫn tâm rời bỏ máu mủ của chính mình. Sự so sánh ấy quá chua chát, quá xót xa. Trong mọi sự tan vỡ hôn nhân, có con bên mình vẫn là quý giá nhất. Con không chỉ là kết tinh của tình yêu, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là lẽ sống để cha mẹ tiếp tục bước đi. Giữ con bên mình không phải để tranh giành hay giam hãm, mà để cho con một tuổi thơ nguyên vẹn, một vòng tay yêu thương, một niềm tin vào cuộc đời. Hãy nhớ: nếu một con mèo còn biết hy sinh thân mình để giữ con, thì người làm cha mẹ càng không có quyền bỏ con. Bởi giữ con chính là giữ lấy nhân cách, đạo đức và thiên chức làm người.

                                                                                                                                                 Tình mẹ thiêng liêng và cao quý

    Vậy mà, đau xót thay, trong xã hội hôm nay, không ít người mẹ đã từ bỏ chính thiên chức ấy. Pháp luật Việt Nam đã có những quy định rõ ràng để bảo vệ trẻ nhỏ. Điều 81 Luật Hôn nhân và Gia đình 2014 ghi nhận: “Con dưới 36 tháng tuổi được giao cho mẹ trực tiếp nuôi, trừ trường hợp người mẹ không đủ điều kiện để trực tiếp trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con…”. Đây là sự ưu tiên đặc biệt, xuất phát từ nhận thức rằng trẻ nhỏ cần hơi ấm, vòng tay và sự gắn kết trực tiếp với mẹ nhiều hơn cả.

    Thế nhưng, tôi đang giải quyết một vụ án ly hôn, rất nghịch lý : Một người mẹ, vì mâu thuẫn với gia đình chồng, đã bỏ lại đứa con mới vài tháng tuổi cho chồng nuôi. Chị ta chọn đi xa, chọn “giải thoát” bản thân, mặc cho tiếng khóc ngặt nghẽo của đứa bé khát sữa, mặc cho bàn tay non nớt vươn tìm hơi mẹ. Rồi khi con gần 36 tháng tuổi, chị ta chị quay về, khăng khăng đòi quyền nuôi con, lấy lý do “con cần mẹ”. Tòa đã giải quyết cho chị ấy được nuôi con vì con dưới 36 tháng tuổi. Tuy nhiên người cha trong hoàn cảnh này lại hết sức đau khổ nhớ con da diết, vì những ngày còn đỏ hỏn, anh đã phải đi xin sữa khắp nơi, vụng về ôm con và giỗ dành con nín, ru con vào giấc ngủ mà mắt nhòe đi vì thương con. 

    Tôi biết rằng chị đã hối hận, và thật mừng vì dù có muộn màng chị cũng đã nhận ra con cũng cần đối với chị ấy.

    Nhưng câu chuyện lại trở nên rất đau lòng “khi người chồng, người cha” Không muốn xa con, anh ấy mất ăn, mất ngủ vì nhớ con. Một câu hỏi đau lòng đặt ra là : “Người mẹ ở đâu khi con còn đỏ hỏn, khi con cần bế ẵm, bú mớm, cần một vòng tay dịu dàng để lớn lên?”. Có thể cô ấy có rất nhiều lý do, vì khổ quá mà tôi phải ra đi, tôi đâu có muốn như thế? Nhưng nếu chỉ vì khổ thì người chồng trong hoàn cảnh này ở lại có khổ không khi phải chịu khổ về vật chất, tinh thần và gánh mọi tai tiếng.
     Nếu như người cha trong tình huống này – vốn không được pháp luật ưu tiên – đã không gồng mình nuôi dưỡng, chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, liệu đứa trẻ có được khôn lớn lành lặn để hôm nay trở thành đối tượng “tranh giành” nữa không?

Vậy tại sao chị ấy không trở về cùng chồng và ngừng đòi ly hôn để con có cả cha và mẹ, có một gia đình chọn vẹn. Phải chăng chị ấy vẫn chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình, không đặt con vào vị trí cần ưu tiên lúc này?

    Pháp luật có thể ưu tiên người mẹ, nhưng pháp luật cũng tôn trọng sự thật khách quan. Nếu người mẹ đã từng bỏ con, đã buông bỏ trách nhiệm trong giai đoạn con cần mình nhất, thì khi con lớn, tòa án sẽ phải cân nhắc đến quyền lợi thực tế của trẻ. Bởi lẽ, trong mọi vụ việc ly hôn, chuẩn mực tối thượng không phải là quyền của cha hay mẹ, mà là lợi ích mọi mặt của con.

    Tình mẫu tử không chỉ là quyền, mà còn là trách nhiệm. Một khi đã sinh con, thì thiên chức ấy đi cùng suốt đời, không thể tùy hứng mà giữ, mà bỏ. Một con vật còn biết hy sinh tất cả để giữ con, thì con người – với trí tuệ và đạo đức – càng không có lý do để chối bỏ.

👉 Tiền bạc có thể kiếm lại.
👉 Tình yêu đôi lứa có thể đổi thay.
👉 Nhưng tuổi thơ của con chỉ có một lần – và đó là quãng thời gian không cha mẹ nào có quyền bỏ lỡ.


📌 Liên hệ tư vấn pháp lý về hôn nhân & gia đình
Công ty Luật TNHH Hiền Phúc Hà Nội
🏢 Địa chỉ: P428 – VP3, Bán đảo Linh Đàm, phường Hoàng Liệt, thành phố Hà Nội
📞 Điện thoại: 0962 282 418

Bài viết liên quan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *